nobita binh nhất
Bài gửi : 34 Birthday : 02/06/1990 Ngày đăng kí : 03/10/2010 Tuổi tác : 33
| Tiêu đề: ai đang yêu vào đây đọc thơ nha, chưa yêu cũng zô đọc cho bít rùi yêu,hehe Wed Oct 13, 2010 9:19 pm | |
| vụt mấtEm cay đắng nhận ra trong khoảnh khắc Sau câu thơ quen anh xa lạ mất rồi Ngang qua anh một vầng trăng lạnh ngắt Cây trút lá mặt hồ vỡ vụn mảnh trăng rơi Xót xa ư!như thế cũng đủ rồi Em chạy trốn vòng tay anh say đắm Em đã trốn ánh mắt anh đằm thắm Lỡ để anh cô độc giữa đêm trời Và giờ đây tất cả đã xa xôi Hôm nay qua thì ngày mai đã đến NHA TRANG đêm nay chẳng bao giờ em biết Có kẻ hóa thân thành chiêc lá mồ côi Thềm cỏ xanh hoang dại với bầu trời Đêm không vách ngăn thói đời xin quên hết Mai về NGHỆ một bầu trời li biệt NHA TRANG ơi!xin ngậm mối duyên này?BỞI YÊU EM NÊN SẦU KHỔ DỊU DÀNGBởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng Những kỉ niệm đời xin hãy còn xanh Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp Cùng ra đi như định luật Trời dành
Nắng bờ sông như màu trang vở cũ Thuở học trò em làm khổ ai chưa? Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng
Em hãy đứng trước gương làm dáng Tự khen minh: "đẹp quá!" đi em Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng Còn đôi chút luyến lưu thời con gái
Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải Nhớ cho mình dáng dấp người yêu Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn.
Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng Rồi giận hờn cho kỉ niệm đầy tay Thu miền Nam không thấy lá vàng bay Anh phải nói: buồm chúng ta màu trắng
Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng Người thì không bắt bóng được bao giờ Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng. THƠ TẶNG 14-2Con số ấy cứ như là điểm hẹn Xui ta đi rồi lại khiến ta về Từ phố dốc sương trùng và khói điệp Đến bổng trầm thị trấn sống nhiêu khê Ta đã thở vào nhau đêm dốc biếc Có sương che khói chắn ở quanh mình Ta đã lẫn vào nhau khuya sóng vỗ Chút mây mờ quyện một lý trăng xanh
Cũng từ ấy bao lần anh nín thở Trước ai kia mãi mãi thưở trăng tròn Mắt đã dặn nay đừng thờ thẫn nữa Lòng vẫn hoài lấp lánh ánh suy tôn
Chính là em chứ còn ai khác được Làm bao nhiêu giọt nến biết loan trầm Rét một chút, ấm cũng chừng một chút Vui với buồn lẫn lộn bấy nhiêu năm
Thì dẫu vậy vẫn là duyên, là nợ Duyên chưa phai và nợ hẳn không tàn Đâu cứ gì phải nên chồng, nên vợ Vẫn thầm lặng ràng buộc đời nhauTẶNG EM! Em đừng khóc khi chúng ta chia tay Như tim anh cũng vờ mình băng giá Như cơn gió qua vu vơ vội vã Lay chút tình xao xác lá vàng em.
Những cơn gió sẽ tan vào bóng đêm Cho sương trắng giăng ngang trời quá khứ Nói chi em lời cầu xin tha thứ Gió lặng rồi ngơ ngác ánh trăng tan.
Anh sẽ đi cho kỷ niệm lụi tàn Cho tình cũ sẽ ngàn năm bia đá. Nói với em một lời ta từ giã Quay mặt rồi để mãi mãi xa nhau.
Anh bước đi không nhìn lại phía sau Sẽ chẳng thấy lệ em trên gò má Anh chỉ thấy mảnh hồn anh trắng xoá Gió qua đời tình cũng lãng đãng bayhai nữa trái timđã bao lần anh ngỡ tiếng yêu em Là bao lần trái tim anh sứt mẽ Em trả lời nhẹ nhàng và gọn ghẽ Quý anh nhiều nhưng chẳng thể yêu anh Đời la thế tình yêu thường là thế Nửa trái tim khó ghép nửa trái tim Mãi mơ tưởng một niềm đau ngọt lịm Cho nên đời hụt hẩng chất chồng thêm Anh cố quên nhưng chẳng thể nào quên Giấc mơ anh linh hồn em trói chặt Giãy dụa nhiều có thoát nỗi em đâu Đời vẫn xanh là hi vọng trong anh Vân mãi thế cho dù em lạnh giá Anh lặng lẽ mọt mình anh gọt dũa Trái tim anh để khớp trai tim em. |
|